"Chồng, em nói cho anh nghe một việc."
"Nói đi."
"Hôm qua em đi dự tiệc sinh nhật, là tiệc sinh nhật của Tô Ngự kia ấy, trước đó em đã nói với anh rồi."
"Ừ."
"Em muốn trả vỏ viên đạn lại cho anh ta, nhưng anh ta nói không cần, quà tặng rồi không nhận lại nữa, em có thể không cần vỏ viên đạn, có thể tùy tiện vứt đi, chỉ cần không trả lại là được."
"Ừ, vậy thì vứt đi." Tần Sở cảm thấy chỉ là một vỏ viên đạn mà thôi, không cần thiết phải ngạc nhiên.
"Vấn đề là… em lén đi, anh hiểu không? Bởi vì sợ gây ảnh hưởng xấu đến em, cho nên Tô Ngự cũng lén ra gặp em, bọn em trò chuyện khoảng hơn mười phút. Khi em đi về, vừa lúc là 8 giờ 20 phút."
"Vợ, rốt cuộc em muốn nói cái gì?"
Tần Sở nhìn ra được Hoắc Miên đang nói vòng vo, ánh mắt liên tục né tránh.
Cho nên, anh hỏi thẳng cô.
"Chồng, anh biết chuyện Tô Ngự gặp chuyện không may chưa?"
"Biết, toàn thành phố đều đăng báo chuyện này." Tần Sở gật đầu, cũng không phủ nhận.