Hoắc Miên hơi ngại ngùng khẽ ho mấy tiếng.
"Khụ khụ…"
Người ta nói kế hoạch không theo kịp sự thay đổi. Thật đúng là như vậy, kế hoạch của cô vốn là trả lại vỏ đạn cho Tô Ngự.
Cô cũng nói với Tần Sở như vậy rồi, nhưng mà… người ta không muốn nhận.
Vì vậy, cô thật sự không hề chuẩn bị món quà nào khác. Mà quà tặng cho Tô Ngự, chắc là khó chọn lắm nhỉ?
Quà anh ta được nhận, cơ bản đều là xe thể thao cao cấp, biệt thự, đồ cổ tranh chữ quý giá các thứ.
Nghe nói dịp sinh nhật năm ngoái, một ông chủ nào đó vì muốn lấy lòng cậu Tô, mà tặng một con rắn bằng vàng thật to. Là vì Tô Ngự tuổi rắn sao?
Thật sự là nhiều tiền kinh khủng.
"Ngại quá, nếu như anh không nhận tiền, thì tôi thật sự không còn thứ gì khác nữa." Hoắc Miên ngại ngùng giải thích.
Tô Ngự nhìn từ trên cao xuống, thấy Hoắc Miên đội mũ, mặc chiếc áo bông nhỏ dày, thật sự càng nhìn càng thấy đáng yêu.