"Mẹ… Chắc mẹ vẫn chưa biết nhà ngài Hoắc đây đang xảy ra chuyện gì phải không?" Hoắc Miên nhìn Dương Mỹ Dung hỏi.
"Chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Dương Mỹ Dung thể hiện rõ sự ngỡ ngàng, bà không biết thật, Hoắc Miên cũng không nói với bà.
"Ngài Hoắc, ông muốn nói hay để tôi nói đây?" Hoắc Miên nhìn Hoắc Chính Hải, sắc bén hỏi.
"Việc này…" Hoắc Chính Hải dường như không thốt nên lời.
"Nếu như ông đã không thể nói được, vậy thì để tôi nói thay ông. Thẩm Giai Ny đã phản bội ngài Hoắc đây, ngoại tình cũng đã hai mươi mấy năm rồi, chưa nói đến chuyện bị người khác chụp được, cả Hoắc Tư Dật cũng được chứng thực không phải con ruột của ngài Hoắc."
"Cái gì?" Hoắc Miên nói liền một mạch, Dương Mỹ Dung sững người ngạc nhiên.
Hoắc Chính Hải nhân cơ hội này, nắm lấy tay Dương Mỹ Dung mà nói: "Dung Dung à, vẫn là bà tốt nhất. Lúc đầu là do tôi bị mù mới tin lời của con ả Thẩm Giai Ny, tôi rất xin lỗi hai mẹ con bà."