"Vâng."
"Có mệt không, mẹ thấy con dạo này lúc nào cũng bận bịu."
Hoắc Miên lắc đầu: "Không mệt, không bận như mẹ nghĩ đâu."
Dương Mỹ Dung cầm lấy một trái táo, đi rửa sạch, rồi đưa cho Hoắc Miên.
"Cảm ơn mẹ." Cô cười ngọt ngào.
"Chí Tân gọi điện thoại cho mẹ, đã đến rồi… bảo là bên đó đẹp lắm."
"Vâng, nó cũng gửi Wechat cho con rồi, con đã xem ảnh, điều kiện quả thật rất tốt… mẹ đừng nóng lòng, hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển như thế, trò chuyện qua video cũng rất tiện mà."
"Mẹ biết, mẹ không nhớ nó, người mẹ nhớ là con. Con chưa có con cái gì cả, mẹ nóng ruột lắm rồi."
Vì Hoắc Miên mãi vẫn chưa có thai, Dương Mỹ Dung lo lắng khôn nguôi, cứ càu nhàu suốt.
"Mẹ… Hôm vừa rồi Linh Linh đưa con đi khám Đông y, con đang uống thuốc rồi ạ, mẹ đừng lo lắng nữa, có lẽ sẽ mau có thôi. Bác sĩ nói con thể hàn, khó thụ thai, nhưng đâu có nói không thể mang thai được, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."