"Em phải nói thật à?"
"Ừ." Tần Sở gật đầu.
"Em cũng không muốn đi, bởi vì em và Tô Ngự không quen thân đến mức có thể chúc mừng sinh nhật của nhau. Em không biết vì sao anh ta lại mời em. Em không muốn đi, nhưng em phải đi, bởi vì… lúc sinh nhật em, anh ta từng tặng quà cho em, bây giờ em muốn trả lại cho anh ta."
"Quà gì vậy?" Tần Sở hơi ngẩn ra.
Hoắc Miên chưa từng nhắc với anh chuyện này, chắc là cô sợ anh nổi máu ghen?
Hoắc Miên lấy một xác viên đạn từ trong túi xách ra.
"Là cái này à?" Tần Sở cầm xác viên đạn, nghiêm túc nhìn kĩ, không thấy có chỗ nào đặc biệt cả.
"Vâng, lúc đó anh ta ngăn xe của em ở giữa đường, tặng cái này cho em, nói là tặng cho em một nguyện vọng, nếu em có chuyện gì cần đến anh ta thì cứ đi tìm anh ta, anh ta chắc chắn sẽ giúp em."
"Anh ta bỏ vốn lớn thật đấy..." Tần Sở có chút ghen tuông nói.
Hoắc Miên cười tựa trên vai Tần Sở: "Ôi này, Tần đại nhân nhà ta đang ghen sao?"