Bàn tay đang khuấy cà phê Hoắc Miên hơi khựng lại, sau đó lắc đầu.
"À… Tớ nghe mẹ tớ nói là ở con đường cũ chỗ nhà tớ có một ông bác sĩ Đông y khá giỏi, mấy đôi vợ chồng trẻ xung quanh đấy đến khám xong thì có con thật. Tớ cảm thấy uống thuốc bắc sẽ không có hại cho cơ thể, lỡ như thật sự may mắn trị được thì sao? Dù sao thì tớ nghe mẹ tớ nói là rất thần kỳ, khó có được hôm nay cậu rảnh, mau đi khám đi."
Nếu như bình thường thì Hoắc Miên chắc chắn sẽ từ chối, nhưng lần này cô chỉ nói một chữ: "Được."
Sau đó, Hoắc Miên lái xe chở Chu Linh Linh đến con phố đầu nhà cô ấy. Đây là một khu công nghiệp cũ, Chu Linh Linh lớn lên gần đây nên ở quen rồi, cũng lười chuyển vào trung tâm thành phố.
Cuối cùng, Chu Linh Linh rẽ bảy tám lần mới dẫn Hoắc Miên đến một cái sân nhỏ trong ngõ.
Hai người vừa vào cửa thì có một con chó lớn sủa ầm lên…
"Đến làm gì thế?" Một bà cụ có giọng nói mang khẩu âm từ vùng nào đó không rõ đi ra từ trong sân.