"Ông chủ, một bát mì nhỏ." Hoắc Miên đi tới nói.
"Được."
Hoắc Miên vào cửa liền thấy Tô Ngự. Cô gật đầu, tỏ ý chào hỏi, rồi tự ngồi xuống bàn bên cạnh.
Sáng nay, cô định cùng đi ăn với Tần Sở. Kết quả là anh lại nhận được điện thoại, sốt ruột chạy đến công trường thi công xử lý công việc.
Cô bèn tự lái xe đến đây, định ăn xong thì đi làm.
Thật không ngờ, mới sáng sớm mà cô đã gặp được Tô Ngự, bên cạnh anh ta còn có một cô gái trẻ.
Từ khi Hoắc Miên đi vào, ánh mắt của Tô Ngự đã trở nên khác trước…
"Ấy… Không máu chó vậy chứ? Là cô ấy phải không?" Hứa Gia Mẫn hỏi.
Lúc này, ông chủ mang hai bát mì của họ lên.
Tô Ngự đặt một bát trước mặt cô, không khách sáo nói: "Đừng nói nữa, ăn mì của cô đi."
Hứa Gia Mẫn bĩu môi, không nói thêm nữa. Hai người im lặng ăn mì.
Tâm trạng của Hoắc Miên dạo này không tốt lắm, vì ba giờ rạng sáng mai, Chí Tân sẽ phải bay đến thủ đô, sau đó chuyển chuyến bay đến New Zealand.