"Chuyện này cô không nên hỏi, không liên quan gì đến cô." Tô Ngự dường như không muốn quan tâm đến cô gái trẻ này.
"Có phải anh sợ tôi tiết lộ chuyện này không? Tôi không làm vậy đâu, anh yên tâm, tôi là người có nguyên tắc."
Cô gái kia thề thốt…
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?" Tô Ngự ngậm điếu thuốc, liếc nhìn Hứa Gia Mẫn.
Cô gái trẻ kia xoè hai ngón tay: "Tôi hai mươi tuổi."
"Vậy sao cô không đến trường học hành tử tế mà đến đây làm gì? Miền Bắc mùa này lạnh lắm."
"Ha ha, tôi đang học ở Singapore, bên đó kỳ nghỉ rất dài, tôi hay về lắm. Ở miền Nam, hiếm khi thấy tuyết, thi thoảng mới có một trận tuyết thì chưa rơi xuống đất đã tan ra. Ông nội tôi nói mùa đông ở chỗ các anh kéo dài tận năm tháng, hơn nữa lại thường xuyên có tuyết rơi, tôi muốn xem thử."
"Có gì hay để xem đâu, tẻ nhạt." Tô Ngự dựa vào lan can, không biết phải nói gì với cô ấy.
Quả thật không có tiếng nói chung…