"Bác Tần, mẹ nói gì vậy? Đừng nói đùa thế chứ ạ, Tần Sở sao có thể ly hôn được? Anh ấy yêu Hoắc Miên nhiều lắm."
Tống Dĩ Thi cay đắng cười nói.
"Không có gì là không thể cả, bác nói cho con biết, đàn ông đều như nhau cả thôi… Sau khi đạt được mục đích, thời gian lâu rồi thì chắc chắn sẽ chán… Chẳng có con mèo nào lại không thích ăn vụng cả, sức hấp dẫn của Hoắc Miên đối với con trai bác sẽ không quá lâu đâu, một khi đã có hiểu lầm thì sẽ xuất hiện vết nứt… Bác thấy hai người đó không hợp, kiểu gì cũng sẽ có ngày chúng nó ly hôn, hơn nữa cũng không lâu nữa đâu… Bác rất thích con… Bác thật sự rất mong con sẽ là con dâu của bác."
"Bác ơi… Con cảm thấy mình không có phúc ấy đâu, A Sở… có vẻ như anh ấy không thích con."
"Ai nói thế? Hồi bé nó thích con lắm… Cái năm mà con ở nhà bác, hai đứa chơi với nhau rất vui mà."
Bà Tần rất thích lấy chuyện khi hai người còn nhỏ ra để nói.