"Thú vị lắm… Ông giỏi lắm cơ mà? Chẳng phải là ông không thích ở lại đây với tôi mà muốn chạy đi tìm mấy người anh em của ông cơ mà? Sao, người ta không chứa nổi ông nữa nên giờ ông nhớ đến cái nhà này à?"
"Bà ấy… vừa mở miệng ra đã khiến người ta không biết phải nói lại thế nào rồi…" Tần Dụ Dân cảm thấy những lời nói độc địa của vợ mình đã vô tình làm tổn thương rất nhiều người.
"Tôi chính là người như vậy đấy, đây có phải là ngày đầu tiên ông quen biết tôi đâu… Nực cười thật đấy, bây giờ ông ra vẻ lịch thiệp với tôi làm gì chứ?"
Thấy hai người nói chuyện khó nghe với nhau, Tống Dĩ Thi lập tức cười nói: "Bác trai, bác gái, hai người rửa tay ăn cơm đi, con và chị Lan đã gói xong bánh sủi cảo tôm tươi rồi, ngon lắm."
"Hầy, vẫn là Dĩ Thi tốt nhất…" Bà Tần tươi cười như hoa rồi lắc mông đi tới.
Tần Dụ Dân không nói nhiều. Sau khi người giúp việc cầm hành lý lên lầu cho ông, ba người bắt đầu ngồi xuống bàn ăn.