"Con trai… Con đừng kích động, có gì thì bình tĩnh nói." Thẩm Giai Ny đau lòng.
"Sao anh lại phải ép tôi hả? Tại sao mấy người lại đều muốn buộc tội tôi? Tôi không lấy nhiều tiền như vậy… Tôi chỉ lấy sáu mươi triệu mà thôi, tôi là cậu chủ của nhà họ Hoắc, tôi tiêu tiền thì sao chứ? Trước kia cha tôi lúc nào cũng bảo tôi là không được lãng phí nên không chịu cho tôi tiền, kết quả là lần nào đi chơi với mấy đứa bạn chúng nó cũng chê cười tôi keo kiệt… Tôi chịu đựng đủ rồi… Nếu mấy người muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi, tôi ngồi tù là được chứ gì, dù sao thì cuộc sống này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả… Chẳng giống đàn ông gì hết, sống như vậy có khác gì chết đâu cơ chứ… Còn nữa, Hoắc Tư Khiêm, tôi biết thừa anh nhìn tôi ngứa mắt tôi, cả anh và Hoắc Miên đều ghét tôi, mấy người chỉ mong được nhìn thấy cảnh mất mặt của tôi thôi… Được lắm, bây giờ mấy người gọi cảnh sát đến bắt tôi đi, tôi chẳng sao cả… Ha ha… tôi thật sự chẳng sợ mấy người đâu."