"Chị… Bây giờ em chỉ muốn rời đi, phải rời đi ngay lập tức."
"Chí Tân…" Bỗng nhiên Hoắc Miên cảm thấy rất đau lòng, nhưng lại không biết nên nói gì với em trai mình cho phải.
Ai cũng hiểu những đạo lý lớn, nhưng phải… không phải lời khuyên nào cũng có thể khiến người ta dễ chịu lại, dù sao thì cậu ta cũng vừa trải qua một chuyện khó khăn như vậy…. Đối với Chí Tân mà nói thì Hoàng Duyệt chính là một cực kỳ lớn, dù có kiên cường đến mấy thì cậu cũng chỉ mới mười chín tuổi. Đấy cũng chính là lý do tạo sao Hoắc Miên không cho Chí Tân yêu quá sớm. Vì khi cậu quá si tình thì cậu sẽ nghĩ tất cả mọi chuyện quá hoàn hảo, sẽ không thể nhìn thấu sự đen tối, cay đắng, sự thống khổ và tuyệt vọng ở thế giới ngoài kia.
"Chị… Em thật sự đau đến mức không chịu nổi nữa rồi, em cảm thấy mình sắp chết."
Hoắc Miên trầm mặc…