"Là một đứa em trai rất tốt của tôi." Hoắc Miên hơi nghẹn ngào.
"Vậy à… Thế thì đúng là rất bất hạnh, cô bảo cậu ấy nhập viện nhanh lên đi, tốt nhất là liên lạc cả người nhà cậu ấy đến để thử máu, xem thử xem có trùng nhóm máu với cậu ấy không?"
"Vâng, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp."
Sau khi trưởng khoa Từ rời đi được năm phút thì Nghê Dương bước ra khỏi phòng kiểm tra.
Hoắc Miên lập tức vo bản xét nghiệm lại thành một cục, sau đó đút vào túi quần của mình.
"Chị Hoắc Miên, vị bác sĩ kia nói thế nào vậy chị?"
"À… Không có gì, ông ấy nói đường tiêu hóa của em không tốt, có lẽ là do ăn uống không đúng giờ nên mới vậy."
"Thật hay giả vậy? Chị đừng lừa em đấy nhé."
"Sao lại thế?" Hoắc Miên miễn cưỡng cười nói.
"Em không bị... ung thư chứ?" Đột nhiên Nghê Dương hỏi.
"Nói linh tinh gì đấy?" Hoắc Miên hơi nổi giận.
"Ha ha, em nói đùa thôi mà, chị căng thẳng như vậy làm gì chứ?" Nghê Dương cười khẽ.