"Anh định ra ngoài à?" Thấy Tần Sở đứng dậy, Tống Dĩ Thi liền hỏi.
"Có việc gấp, tôi đi trước."
Tần Sở chỉ nói đơn giản một câu rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
Cũng may là lúc Hoắc Miên đến thì Tần Sở cũng vừa tới, anh kéo tay cô lại.
"Em ra phía sau anh, đừng đi lung tung."
"Vâng."
Hoắc Miên gật đầu.
Hai người vừa đến sân thượng Thiên Vực liền thấy một màn đầy máu me thế này: Chí Tân bị đánh cực kỳ thê thảm, mặt mũi đầy máu, đang quỳ dưới đất.
Hoắc Miên đau lòng đến mức nước mắt lăn dài…
"Chí Tân..."
"Chị… giúp em… cứu... Tiểu… Duyệt." Chí Tân bị đánh đến mức này rồi mà vẫn chỉ để ý đến Hoàng Duyệt.
Tần Sở ngẩng đầu lên, thấy Hoàng Duyệt đang ngồi ở mép sân thượng, quần áo rách nát như kiểu đã bị ai đó xé ra… Bảy tám gã đàn ông lực lưỡng xăm mình đứng đó, gã đàn ông hôm trước giẫm lên lưng Chí Tân.