"Tổng giám đốc Tần, chúng tôi đã hết sức rồi, không lấy được dự án đó, cũng không thể trách chúng tôi được." Giám đốc bộ phận marketing không sợ chết còn dám phàn nàn.
"Vậy thì phải trách tôi sao?" Tần Sở lạnh giọng hỏi ngược lại.
Cả phòng họp rơi vào im lặng lần nữa.
Boss nổi giận.
Lúc này, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mọi người lập tức quay sang nhìn điện thoại, không biết là ai không sợ chết gọi điện thoại vào lúc này nữa.
Bất ngờ là khi Tần Sở cúi đầu nhìn tên người gọi, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn.
Anh nghe máy.
"Chồng ơi, mẹ em nấu cơm, anh có về ăn không?"
"Anh không ăn, anh đang họp."
"Vâng."
"Tối nay anh đi đón em."
"Vâng." Hoắc Miên không nói thừa, trực tiếp cúp điện thoại.
Giọng nói dịu dàng vừa rồi của Tần Sở thật sự làm cho mọi người ngạc nhiên đến mức há hốc cả miệng.
Bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng ngầm hiểu…