"Hiểu Tuyết?"
Hoắc Miên lập tức nghe ra giọng nói của Ngô Hiểu Tuyết.
"Thật xin lỗi, tôi nên gọi điện thoại cho cô sớm hơn, thế nhưng từ khi tôi qua bên đây, mới đầu tôi không thích ứng được, nên cứ lúng ta lúng túng, ngày nào cũng phải đi làm rất nhiều thủ tục."
"Bây giờ thế nào rồi? Xong hết chưa?"
"Ừ, xong hết rồi. Cô có khỏe không?"
"Tôi rất khỏe. Cô thì sao?"
"Tôi cũng rất khỏe. Không khí bên đây tốt lắm, cha mẹ tôi cũng ở đây giúp tôi chăm sóc bé cưng, tôi định một thời gian nữa sẽ đi làm."
"Vậy là tốt rồi, trước đó tôi có nghe viện trưởng Ngô nhắc đến cô, tôi cũng vui mừng cho cô."
"Tôi cũng nghe chú nói cô đã làm bác sĩ rồi, chúc mừng cô."
"Cảm ơn."
"Ninh Trí Viễn… dạo này cô có gặp anh ta không?" Ngô Hiểu Tuyết đột nhiên hỏi.
"Có, thời gian trước anh ta đến khu điều dưỡng phía Nam đăng ký để tôi khám bệnh, anh ta hỏi mượn một trăm nghìn tệ, tôi không cho anh ta mượn."