"Cảm ơn anh đã đưa em tới một nơi xinh đẹp như thế này."
"Cảm ơn anh đã dẫn em đi ăn món ngon."
"Cảm ơn anh đã cho em một niềm vui bất ngờ."
Hoắc Miên nói liên tục ba câu cảm ơn. Không phải cô cố tình khách sáo, mà cô thật sự muốn cảm ơn Tần Sở.
Anh bận trăm công nghìn việc, vậy mà anh còn dành thời gian lên kế hoạch những thứ này, làm cho cô rất cảm động. Rất nhiều đàn ông sau khi kết hôn, dù bận rộn hay không bận rộn, họ đều không muốn lãng phí thời gian cho vợ mình. Bởi vì bọn họ cảm thấy dù sao cô cũng đã là của tôi, không thoát được khỏi tay tôi, tôi không cần phải đối xử tốt với cô.
Nhưng Tần Sở thì ngược lại.
Sau khi kết hôn, khi họ thật sự sống chung với nhau rồi, Tần Sở đối xử với Hoắc Miên càng ngày càng tốt, chỉ có tốt nhất, không có tốt hơn. Anh cưng chiều cô đến mức ai cũng phải há hốc mồm kinh ngạc. Ngay cả mẹ ruột và em trai của cô cũng cảm thấy anh cưng chiều cô quá rồi.