Hoắc Miên đã nói sơ chuyện của Chí Tân cho Tần Sở nghe lúc trên đường tới đây. Cho nên, Tần Sở cũng biết đại khái.
Hoắc Miên gượng cơ thể phát sốt đi lên phòng ngủ của Chí Tân ở trên lầu.
"Chí Tân, mở cửa đi, là chị đây."
Hoắc Miên gõ cửa nhiều lần, Chí Tân đều không trả lời.
"Chí Tân... em mở cửa đi, có gì thì đi ra ngoài nói."
"Chị, em không ngủ, chị để cho em ở yên một mình đi."
Hoắc Miên bất đắc dĩ nhìn Tần Sở.
Tần Sở đi lên trước: "Để anh thử xem."
"Chí Tân, anh là anh rể, em mở cửa đi, anh nói với em về chuyện đi công ty thực tập."
Quả nhiên, nghe được là Tần Sở, Cảnh Chí Tân chậm rì rì mở cửa.
"Ông tổ của chị ơi, cuối cùng em cũng chịu mở cửa."
Hoắc Miên thấy Chí Tân không sao thì mới nhẹ nhõm.
"Chị… cô ấy và em chia tay rồi." Chí Tân nhìn Hoắc Miên, trong đôi mắt lấp lánh nước, hình như rất khó chịu, muốn khóc, rồi lại cảm thấy khóc thì rất mất mặt, cho nên cố gắng hết sức để nhịn.