"Cô đừng có mà ra oai với tôi. Hoắc Miên, cho dù tôi có sống tạm bợ, thì tôi cũng muốn chờ ngày nhìn thấy cô bị người ta giẫm dưới chân."
Nói xong, Ninh Trí Viễn ôm đầu đi.
Sắc mặt Hoắc Miên cực kỳ khó coi.
Hình như chuyện không có con đã trở thành nỗi day dứt của cô.
Không phải là cô muốn như vậy mà.
Bởi vì mượn tiền không được, cho nên Ninh Trí Viễn mới độc miệng như thế, cô thực sự không biết phải nói sao nữa.
Chẳng lẽ chia tay rồi, gặp lại nhau, là cứ phải cào xé mặt nhau sao?
Suốt buổi chiều, Hoắc Miên đều không yên lòng.
Chuyện của Chí Tân, cộng thêm chuyện của Ninh Trí Viễn, làm cho lòng cô phải chịu áp lực gấp đôi.
Tan làm, cô lái xe về nhà trong Hoàng Gia Lâm Uyển.
Sau đó, cô mê man ngủ đi.
Ngay cả chuyện Tần Sở trở về lúc nào, cô cũng không biết.
"Vợ ơi, thức dậy ăn cơm, đừng ngủ nữa."