"Đúng vậy." Hoàng Duyệt cắn răng trả lời.
"Được rồi, em đã nói như vậy rồi, chị còn có thể nói gì nữa?" Hoắc Miên cười khổ.
"Xin lỗi, đàn chị, em biết chị tốt với em, nhưng em lo lắng lắm…"
"Không phải, em không hề có lỗi với chị, người em có lỗi là Chí Tân. Trước đây, chị đã không đồng ý cho hai em ở bên nhau. Bởi vì hai em đều còn nhỏ, cách xử lý vấn đề chưa chín chắn, khó tránh được việc khiến cho đối phương bị tổn thương… Thế nhưng, tình cảm của Chí Tân đối với em khá là sâu đậm, chị làm chị gái, chị không nỡ chia rẽ hai em… Bây giờ mọi chuyện đi đến nước này, chị không trách em, chị chỉ yêu cầu em đừng dây dưa lằng nhằng, muốn chia tay thì chia tay cho dứt khoát, đừng để em ấy giống như một kẻ ngốc chờ đợi em."
"Được… tối nay em sẽ nói." Hoàng Duyệt chật vật nói.