"Cái công việc vớ vẩn gì thế này? Một tháng liệu kiếm được mấy đồng tiền đây? Tôi đã nói tôi nuôi cô rồi… Sao cô lại không biết điều như vậy chứ? Có bao nhiêu người phụ nữ muốn ông đây nuôi, ông đây còn không thèm để ý nữa. Cô thật sự là không biết điều!"
"Anh buông tôi ra, tôi còn muốn đi làm, sau này anh đừng tới đây tìm tôi nữa!" Hình như Hoàng Duyệt rất không ưa người đàn ông.
"Sao vậy? Sợ thằng bạn trai sinh viên của cô nhìn thấy à?" Người đàn ông cười rất ghê tởm.
Đó là một người đàn ông có hình xăm trên cánh tay. Trời đang lạnh mà anh ta còn mặc áo sát nách, đúng là bệnh tâm thần.
Tóc hơi dài, đôi mắt nhỏ, mũi rất lớn, miệng rất khó coi… nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi.
Hoắc Miên không thể nào tưởng tượng được, làm sao Hoàng Duyệt lại dây dưa với loại người nhất định là điển hình của loại người cặn bã như thế.
"Anh đừng nói bậy… anh mau đi, đừng để người ta thấy, tôi không muốn bị người ta nói ra nói vào."