"Loại người như Hoắc Nghiên Nghiên, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không thích cô ta." Hoắc Miên bình tĩnh nói.
"Phải rồi… cô ta não tàn đến mức cạn lời, cũng chỉ có đám bạn bè xấu xa của cô ta mới thích cô ta, bởi vì cô ta ngốc nghếch nhiều tiền." Hoắc Tư Khiêm cắn một miệng củ cải cay, giễu cợt.
Ở trên địa bàn của anh ta mà dám lấy Hoắc Miên ra so sánh với Hoắc Nghiên Nghiên, Hoắc Nghiên Nghiên xứng sao?
Với chỉ số IQ của cô ta, để cô ta xách giày cho Hoắc Miên, anh ta còn chê cô ta ngu ngốc.
"Ha ha… anh nói chuyện hài hước quá." Mạc Tuyết Nhi cười khanh khách, tiếng cười giòn tan như tiếng chuông bạc.
"Anh nói thật mà." Hoắc Tư Khiêm.
Lúc này, phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên.
Sau đó, phục vụ cầm cái sạn, bắt đầu xào thịt.
Bởi vì phục vụ đứng khá gần Hoắc Miên, cho nên phục vụ mới xào được vài cái đã bị Hoắc Tư Khiêm đoạt cái sạn.
"Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu kìa, có biết xào hay không đấy, để tôi xào cho."