"Hoắc Miên, tôi có mời anh cả của cô nữa, cô không ngại chứ?" Mạc Tuyết Nhi cười hỏi.
"Đương nhiên... là không ngại rồi." Hoắc Miên cười khẽ.
Bây giờ, cô mới biết đây không phải là một bữa cơm đơn thuần, cô đã nghĩ Mạc Tuyết Nhi quá đơn giản rồi.
Hoắc Tư Khiêm rất phóng khoáng, đi lại ngồi bên cạnh Mạc Tuyết Nhi.
Sau đó, anh ta thân mật hôn lên mặt cô ta, coi Hoắc Miên như là người trong suốt.
"Hôm nay tôi mời, hai người muốn ăn gì cứ gọi." Mạc Tuyết Nhi rất hào phóng.
Hoắc Tư Khiêm ngước mắt nhìn Hoắc Miên, nói: "Tiểu Miên gọi là được rồi, em ấy ăn gì thì anh ăn đó."
Hoắc Miên không nói gì, chỉ cúi đầu xem thực đơn.
Sau đó, Hoắc Miên gọi phục vụ lại: "Một phần thịt nướng, một phần thịt ba chỉ cuộn nấm kim châm, một phần mực, một phần chân gà, đúng rồi, thêm một khay rau và gân nữa."
"Anh chị uống gì ạ?"
"Nước suối."
"Tôi cũng uống nước suối." Hoắc Tư Khiêm giống như một đứa bé vậy.