"Nếu tôi nói là… không, cô tin tôi chứ?" Tạ Quyên ngẩng đầu, nếp nhăn nơi khóe mắt đều dính đầy nước mắt.
Thật ra Tạ Quyên không lớn tuổi lắm, nhưng bởi vì mấy năm nay trải qua quá nhiều thứ, cho nên trông bà ta có vẻ rất già.
Bà ta chẳng được ăn ngon mặc đẹp, sống cuộc sống không như mong muốn, đều làm vì đứa con nhỏ.
Nói bà ta vô tâm tàn nhẫn, là không đúng…
Có lẽ là Nghê Dương không gặp may chăng?
"Sau khi Soái Soái phẫu thuật xong, nếu bình phục, tôi sẽ giúp bà liên lạc với trường học ở địa phương, cho nó đến trường, còn bà… cũng có thể dành nhiều sự quan tâm, chăm sóc cho Nghê Dương. Tuy rằng cậu ấy đã trưởng thành, nhưng tâm lý của cậu ấy không tốt, nếu chứng bệnh trầm cảm của cậu ấy tái phát một lần nữa, cậu ấy sẽ có khuynh hướng tự sát bất cứ lúc nào, nếu bà còn chút lương tâm của người mẹ, hy vọng bà có thể đối xử tốt với cậu ấy."
"Ừ."