Tần Sở chỉ ngẩng đầu im lặng lắng nghe.
"Mẹ cậu đúng là của hiếm, có một không hai trên đời này đấy… tới nhà tôi gây sự còn chưa tính… tôi cũng quen cái nết đó của bà ta rồi, cũng không phải lần đầu bà ta làm vậy. Nhưng xin bà ta đấy, có cần phải nói Tiểu Miên như thế trước mặt hàng xóm láng giềng không? Như thế không phải giống như đang chọc vào nỗi đau của nó sao? Nó có mạnh mẽ đến mấy cũng chỉ là một cô gái thôi mà… những gì mẹ cậu nói như con dao đâm nghiến vào tim người ta vậy."
"Bác à, mẹ con nói gì với Tiểu Miên thế?" Tần Sở hỏi Dương Mỹ Dung.
"Mẹ, chuyện đã qua cho nó qua đi, nhắc đến bà ấy làm gì?" Thật ra Hoắc Miên không mong mẹ mình nói đến chuyện này, dù sao cô cũng không muốn làm Tần Sở khó xử. Dù thế nào thì bà ta cũng là mẹ Tần Sở, nói nữa chỉ khiến anh khó chịu theo thôi.
"Sao lại không nói? Mẹ chịu ấm ức thì cũng thôi, con còn trẻ như thế, phải chịu nhịn bà ta tới khi nào?"