"Mẹ, chỉ cần mẹ chịu đón nhận Hoắc Miên là thiên hạ thái bình."
Tần Sở chậm rãi nói.
Bà Tần lập tức cau mày quắc mắt: "Kêu mẹ chấp nhận đứa con gái của kẻ thứ ba á? Không bao giờ! Chỉ là một đứa dân đen mà thôi, dựa vào đâu mà đòi bước vào nhà chúng ta? Mắt nhìn người của con kém thật đấy."
Dường như bà Tần không muốn nhượng bộ một chút nào.
"Nếu vậy, con cũng không còn gì để nói nữa, mẹ nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Tần Sở quay người bước đi.
Ngồi nói chuyện với người gàn bướng như mẹ mệt lòng lắm.
"Con đứng lại đó cho mẹ, mẹ đã nói xong đâu."
Bà Tần gào thét trong phòng bệnh, nhưng Tần Sở vẫn không dừng bước.
Tống Dĩ Thi xoay người bước ra ngoài theo.
"Tần Sở."
"Còn việc gì sao?" Tần Sở quay đầu lại, thái độ vẫn lạnh nhạt như thế.
Ngoài Hoắc Miên ra, đối với bất kỳ ai anh cũng chỉ có một thái độ duy nhất.