"Không sao, cô chú cũng biết là cháu làm vậy là có ý tốt, nhưng cô chú cũng đoán được là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, sẽ không ngốc nghếch đi tìm cháu gái nữa đâu. Tiểu Miên à, giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, cô chú cũng không làm phiền cháu nữa."
Nói xong, hai ông bà đứng dậy…
Bà Ninh đưa chiếc túi nhếch nhác trong tay cho Hoắc Miên: "Đây là ít thổ sản vùng núi cô chú mang theo… Ít nấm dại và rau dương xỉ, tất cả đều là do cô chú tự lên núi hái, rửa sạch sẽ rồi phơi khô để ăn trong mùa đông, nếu bây giờ không thấy hai đứa nó đâu thì cháu cứ giữ lại đi, đừng ghét bỏ là được."
"Đừng đừng đừng, cô chú… Cháu không ghét bỏ gì đâu, mà cô chú cũng lớn tuổi rồi mà còn phải vất vả lên tận núi hái những thứ này về, cô chú cứ giữ lấy đi ạ."
"Đừng, chỗ của cô chú cái gì cũng thiếu, nhưng mấy thứ này thì còn nhiều lắm, các cháu trong thành phố làm gì có thực phẩm xanh… Cháu cứ lấy đi, cô chú còn nhiều lắm."