"Tiểu Miên, có phải là cháu đang giấu cô chú điều gì đó không?"
Hai người thấy Hoắc Miên ấp úng thì lại càng nghi ngờ hơn…
"Cô, chú, cháu không giấu gì hai người cả, thật ra… Nói thật là lâu lắm rồi cháu không liên lạc gì với Trí Viễn cả… Cũng không gặp mặt, nên cũng không rõ tình hình gần đây của anh ta cho lắm."
"Vậy cháu có thể giúp cô chú hỏi thử viện trưởng Ngô không… Nghe nói viện trưởng Ngô là chú của Hiểu Tuyết, cô chú không có ý gì, chỉ muốn thăm cháu gái..."
Hai ông bà nhìn Hoắc Miên với ánh mắt van xin…
Hoắc Miên chỉ thầm cảm thấy hơi khó chịu…
"Tiểu Miên à… Cô biết rõ cháu là đứa bé ngoan, cháu giúp cô chú đi, được không? Cô chú cũng biết là thằng ranh Trí Viễn ấy có lỗi với cháu, là do nó không biết quý trọng cháu, nhưng cô chú chỉ hy vọng cháu nể tình cô chú đối xử với cháu không tệ, giúp cô chú liên lạc với viện trưởng Ngô được không? Cô chú lên văn phòng của ông ấy nhưng lại bị trợ lý cản lại, cô chú không thể gặp được ông ấy."