"À… Chẳng lẽ giờ bị chó cắn một cái lại còn phải quay lại cắn trả lại nó?" Hoắc Miên tươi cười trả lời.
"Em… lúc nào cũng biết lý sự."
"Chỉ là em cảm thấy không cần thiết phải làm vậy… Họ cũng chỉ nhất thời tức giận… Hơn nữa đấy cũng là chuyện giữa phụ nữ với nhau, nếu anh ra mặt sẽ rất dễ bị người ta nói này nọ, lại còn có vẻ nhỏ mọn… Mà em, với thân phận đệ nhất phu nhân của cả cái thành phố này thì em càng không nên chấp nhặt với bọn họ làm gì. Chung quy lại, em cũng không nên cãi nhau như mấy bà cô chanh chua với họ, làm vậy thì em sẽ giống một người vô văn hóa, bất lịch sự đúng không? Bây giờ em đang là bác sĩ rồi đấy."
"Được rồi, bác sĩ Hoắc, em thắng."
Tần Sở yêu chiều nhìn Hoắc Miên…
"Còn đau nữa không?"
"Không đau… Chỉ là vết thương nhỏ thôi, lát nữa về nhà em bôi ít cồn sát trùng là được."
"Ừ."