"Vâng."
Mặc dù trong lòng Tống Dĩ Thi không vui đến mấy thì cô ta cũng sợ mất mặt, nên vẫn phải đồng ý.
Hoắc Tư Khiêm nắm tay Tống Dĩ Thi, tiến vào sàn nhảy…
Trước khi đi anh ta còn nhìn thoáng qua Hoắc Miên đầy ẩn ý, ánh mắt cười mà như không cười của anh ta dường như đang muốn biểu đạt một ý đồ gì khác.
Từ trước đến giờ, Hoắc Miên chưa bao giờ cảm thấy Hoắc Tư Khiêm đáng yêu đến vậy.
Anh ta vừa lôi Tống Dĩ Thi ra chỗ khác hộ cô…
Tần Sở vốn chỉ định chào hỏi rồi rời đi, nhưng tâm trạng thị trưởng Tống có vẻ rất tốt, ông không ngừng kéo anh lại nói chuyện công việc. Tần Sở đành bất đắc dĩ ngồi tiếp chuyện thị trưởng Tống, thi thoảng quay đầu lại nhìn Hoắc Miên đang ngồi một mình trong góc uống champagne cách đó không xa.