"Thôi không cần tung đồng xu đâu vợ, anh cảm thấy ông trời sẽ không cho chúng ta đi đâu."
Tần Sở chỉ thiếu điều chưa nói thẳng ra rằng tỉ lệ đồng xu dựng đứng lên gần như bằng không...
Kết quả là đồng xu rơi úp xuống đất…
Hoắc Miên hùng hồn nói: "Xem đi, đấy là ý trời, không thể trách em được."
"Ừ." Tần Sở gật đầu.
Lúc này Tống Dĩ Thi lại gọi điện đến… Hoắc Miên chủ động cầm điện thoại Tần Sở lên nghe: "A lô?"
"Hoắc Miên, hai người đã xuất phát chưa? Tôi đặt xong chỗ rồi, ngay ở…"
"Xin lỗi cô Tống, gần đây vợ chồng tôi đang muốn có baby nên là cũng khá bận… Không thể đi được rồi, mong cô thông cảm."
Nói xong, Hoắc Miên không đợi Tống Dĩ Thi lên tiếng đã dập điện thoại.
Tần Sở nhìn Hoắc Miên: "Vậy bây giờ em ở trên hay anh ở trên?"
"Ấy… Em chỉ kiếm cớ với Tống Dĩ Thi thôi mà, anh tưởng thật à?"