"Sau khi về thăm mẹ thì anh phát hiện ra cô ta đã ở đấy rồi, sau đó bọn anh ăn tối với nhau rồi tiện đường chở cô ta về."
"Gì cơ? Lại còn ăn tối với nhau?"
Tần Sở: …
"Ăn gì?"
"Anh không nhớ lắm, có ít đồ Tây và ít súp mà người giúp việc trong nhà làm, anh ăn không nhiều lắm."
Tần Sở nói thật, vì anh không hề có tâm trạng gì để ăn uống cả.
"Vậy à…" Hoắc Miên cố ý kéo dài âm cuối.
"Vợ à, em phải tin anh, nếu mà có gì đấy thật thì anh đã không nói cho em biết là cô ấy ngồi trên xe anh rồi."
"Em biết rõ mà, em còn chưa hỏi gì anh, anh căng thẳng cái quái gì vậy?" Hoắc Miên cười khẽ.
"Anh không căng thẳng, mà là câu hỏi của em khiến anh căng thẳng."
"Vậy nếu trong lòng anh không có gì đáng xấu hổ thì anh căng thẳng làm gì?"
"Anh sợ em sẽ nghĩ ngợi linh tinh."
"Em là loại người hay nghĩ linh tinh à?"
"Được rồi… Vợ à, anh sai rồi." Tần Sở chủ động nhận lỗi.