"Tớ chỉ nổi hứng nhất thời thôi mà. Lúc nãy trong cục mở họp, chán muốn chết… bỗng nhiên rất muốn ăn món nướng…"
"Mùa hè cậu không chịu ăn món nướng, bây giờ là cuối mùa thu, cậu lại muốn ăn món nướng?" Hoắc Miên cũng phải toát mồ hôi với cô nàng này.
"Đúng vậy, ăn thì ăn thôi, đâu nhất thiết là cứ phải mùa nào thức nấy, cậu chọc cười hoài, mau lên xe đi."
"Được rồi, tớ không lái xe nữa."
Có đôi khi, Hoắc Miên sẽ đỗ xe ở bệnh viện, ngồi xe Tần Sở về nhà.
Tưởng Tiểu Vi tới đón cô, cô không thể không đi. Huống chi, món nướng là món cô thích nhất.
"Cậu và Ngụy Liêu sao rồi?" Dạo này Hoắc Miên khá bận rộn, không tâm sự về chuyện của Ngụy Liêu với Tưởng Tiểu Vi.
"Ngoại trừ cha mẹ và em gái của anh ấy có vẻ khó khăn, thì những thứ khác đều vẫn ổn."
"Ngụy Liêu có em gái sao?" Hoắc Miên ngạc nhiên.