"Sao tôi có thể giúp bà không công chứ? Tôi không phải Lôi Phong, tôi có điều kiện của mình." Hoắc Miên gằn từng chữ.
"Điều kiện gì?"
"Làm một người mẹ tốt, làm một người mẹ xứng đáng. Làm mẹ của Nghê Dương xin lỗi em ấy, cầu xin em ấy tha thứ… sau đó chăm sóc em ấy thật tốt, đền bù những năm tháng đã nợ em ấy."
"Cái gì?" Tạ Quyên sững sờ.
"Làm sao vậy? Khó khăn lắm à? Không làm được sao? Nếu bà không làm được thì chúng ta không cần nói nữa, mà tôi cũng sẽ không cần biết sự sống chết của đứa con trai nhỏ của bà, cứ mặc cho số phận là được rồi." Nói xong, Hoắc Miên đứng dậy muốn đi.
Tạ Quyên vội ngăn đường đi của cô.
"Đừng đi, tôi đồng ý với cô, điều kiện gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần cô chịu cứu Soái Soái."
Hoắc Miên cảm thấy xót xa cho Nghê Dương: "Đều là con của bà, đều đi ra từ trong bụng bà, vì sao bà lại đối xử tàn nhẫn với Nghê Dương, đối xử tốt với đứa con trai nhỏ như vậy?"