"Hôm nay tôi thay mặt Nghê Dương tới đây để gặp bà."
"À… cô là người đại diện của nó à? Không đúng, không phải người đại diện của nó là bà già kia sao? Chẳng lẽ thay đổi người rồi?" Tạ Quyên cười khẽ... nụ cười mang theo sự khinh thường.
"Bà không cần phải để ý đến việc tôi là ai. Hôm nay tôi đến đây là muốn nói với bà chuyện của Nghê Dương."
"Được, nói cái gì?" Tạ Quyên cầm cốc cà phê bằng bàn tay bóng nhẫy lên uống một ngụm rồi hỏi.
"Rốt cuộc bà muốn như thế nào mới chịu buông tha cho em ấy?"
"Năm triệu." Tạ Quyên giơ năm ngón tay, không hề do dự một chút nào, đúng là rất giỏi chặt chém người khác.
"Ồ… bà thật sự dám đòi cơ đấy."
"Có sao đâu? Hiện giờ Nghê Dương rất hot, một hợp đồng thương hiệu kiếm không chỉ là năm triệu, tôi cảm thấy năm triệu không hề nhiều." Tạ Quyên nói một cách đúng lý hợp tình.
"Bà Tạ Quyên, tôi muốn tạm ngắt lời của bà để hỏi một câu, em ấy thật sự là con trai ruột của bà à?"