"Nghê Dương... chỉ có trải qua nỗi khổ mà người thường không trải qua được, mới có thể có được tất cả những gì mà người thường không thể có được… Bây giờ em là siêu sao được muôn người để ý, bà ta không nhận em là bà ta không có phúc… Em phải tin rằng, món quà của ông trời cho em có thể sẽ đến muộn, nhưng chắc chắn nó sẽ không mất đi… Một ngày nào đó, em sẽ nhận được thứ em từng khao khát."
"Chị Hoắc Miên… em đột nhiên cảm thấy thật vô nghĩa... Sự tồn tại của em đại diện cho cái gì? Em chết đi… Trái đất cũng sẽ tiếp tục quay, thế giới cũng sẽ không thay đổi, sự thương tiếc của các fan âm nhạc dành cho em cũng sẽ nhạt dần theo thời gian. Một ngày nào đó, tất cả về em đều sẽ tiêu tan thành mây khói, không lưu lại bất cứ dấu vết gì, giống như em chưa từng tới thế giới này vậy." Từng câu từng chữ của Nghê Dương đều lộ ra tuyệt vọng.