"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc nhìn thấy chị Anh Tử, Hoắc Miên vội vàng hỏi.
"Cô đi xem cậu ấy đi. Buổi sáng cậu ấy ra ngoài, đến buổi trưa về thì cứ như vậy. Cấu ấy không nói chuyện với tôi, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa. Có một khoảng thời gian, bệnh của cậu ấy nghiêm trọng nhất, giống y hệt dáng vẻ lúc này, cực kỳ đáng sợ, ánh mắt đó cứ như thể không phải là cậu ấy nữa."
Anh Tử biết Hoắc Miên là nhân viên y tế có khá nhiều kinh nghiệm về khoa nội thần kinh, cho nên gọi điện thoại cho Hoắc Miên trước nhất.
Hoắc Miên gật đầu: "Để tôi đi vào xem, cô đừng quá lo lắng."
Nói xong, cô đi lên lầu hai. Thấy cửa khép hờ, cô lại gõ cửa, nhưng không có ai trả lời.
Cô đi từ từ đi vào trong, thấy Nghê Dương co cụm mình ngồi trong góc.
Anh ta vòng hai tay ôm mình, đây là một tư thế ý thức tự bảo vệ mình rất mạnh, giống như đã bị tổn thương gì đó, mới có thể làm như vậy.