"Cãi nhau à?"
"Không phải… không đâu ạ." Giọng của Hoàng Duyệt rất nhỏ, mắt cô thậm chí không dám nhìn Hoắc Miên.
"Tiểu Duyệt… Tình cảm thật ra là chuyện của hai người, chị vốn dĩ không nên muốn hỏi tới… Nhưng chị hiểu Chí Tân, nếu không phải là nó không còn cách nào khác thì đã chẳng nhờ chị giúp đỡ. Nó nói mấy ngày gần đây, em luôn trốn tránh nó… Rốt cuộc là tại sao thế? Thằng bé đã làm sai gì ư?"
Hoàng Duyệt là người thích góp vui như vậy mà buổi lễ mừng ba mươi năm của GK long trọng như thế cũng không đến? Thật quá kỳ lạ!
Hoắc Miên đã sớm cảm thấy có gì đó không ổn. Cô chỉ sợ Chí Tân càng có áp lực, nên không dám hỏi nhiều.
Tối hôm qua, Chí Tân tự đến tìm cô, cô biết sự việc không được bình thường…
Hoàng Duyệt lắc đầu: "Chị, Chí Tân rất tốt... Anh ấy là chàng trai đơn thuần nhất, đối xử với em cũng rất tốt."
"Vậy em trốn tránh em ấy làm gì? Có gì không thể nói được sao?"