"Ừ, cưới chạy bầu." Lưu Tư Dĩnh khẽ vuốt ve bụng mình, cười rất mãn nguyện.
"Chúc mừng chúc mừng, đây đúng là song hỷ lâm môn." Hoắc Miên thật sự rất ngưỡng mộ việc chưa kết hôn đã có con.
Quả đúng là ông trời ban ân huệ…
"Cô sao rồi? Có tin tức gì chưa?"
"Vẫn chưa." Hoắc Miên cười khẽ.
"Không sao đâu, không cần gấp, con cái và cha mẹ còn phải có duyên phận, duyên tới thì tự nhiên sẽ có thôi."
"Ừ."
"Ôi chao, cô mau nhìn xem ai tới kìa?" Lưu Tư Dĩnh chỉ vào cửa mỉm cười.
Hoắc Miên quay đầu, trông thấy bảy tám người, toàn là bạn học thời trung học của cô.
Lớp trưởng Hàn Húc đi phía trước, bên cạnh là Ngụy Đông, bên cạnh Ngụy Đông còn có một cô gái dáng người hơi gầy, trang điểm xinh đẹp.
"Ôi, tôi không nhìn nhầm đấy chứ… Nữ thần Hoắc." Hàn Húc nhìn thấy Hoắc Miên thì hơi kinh ngạc.
"Nếu mình nói mình là phù dâu, có phải các cậu càng kinh ngạc hơn không?"
"Wow wow wow… Thật hay giả vậy?" Một bạn học nam hỏi.