"Hầy, cô không cần phải vậy đâu, không đến mức đó mà."
Hoắc Miên mặc đồ như trẻ con, trên tay còn cầm chai nước…
Còn Lương An Ni thì chưa thay lễ phục, vẫn đi đôi giày cao gót bảy phân.
Cô ta bất thình lình khom lưng xin lỗi Hoắc Miên, cảnh tượng trông rất quái dị…
"Tôi biết, nhưng tình yêu mà Tổng giám đốc Tần dành cho cô quả thật không có lời nào tả xiết… Dù thế nào thì cũng mong sau này bà chủ nói tốt vài câu giúp tôi, tôi sẽ biết ơn lắm."
Hoá ra Lương An Ni không ngốc. Sau khi thấy Tổng giám đốc Tần yêu vợ như thế, cô ta quyết định không nên đắc tội với cô gái này.
Cô gái này không những được Tổng giám đốc Tần thương yêu, mà còn rất khôn khéo, cũng có thủ đoạn…
Ban nãy ngồi tẩy trang ở hậu trường, cô ta nghe thấy người ta bàn tán rằng Giang Lâm Nguyệt đắc tội với bà chủ, giờ đã bị "lưu đày" rồi.
Ngay cả tư cách tham gia bữa tiệc kỷ niệm ba mươi năm cũng bị huỷ, đúng là đáng sợ…