"Anh không để họ đến."
"Vậy có ổn không… Kỷ niệm tròn ba mươi năm chắc hẳn rất quan trọng với ba anh." Hoắc Miên hơi bất ngờ.
"Ba anh chủ động không đến, vì ông ấy sợ mẹ anh sẽ đến đây làm loạn… Nên cả hai người đều không đến."
"Xin lỗi." Hoắc Miên thầm cảm thấy hơi khó chịu, cô vươn tay ra nắm chặt lấy tay Tần Sở.
"Tại sao phải xin lỗi?" Anh dịu dàng nhìn cô.
"Nếu không phải vì em thì quan hệ của anh và họ cũng sẽ không căng thẳng như vậy… Hôm nay kỷ niệm ba mươi năm của GK mà họ cũng không thể đến."
"Đồ ngốc, em không cần phải xin lỗi… Vì em, dù anh có bị bêu danh cả đời cũng chẳng sao cả…"
Tần Sở chưa bao giờ cảm thấy những gì mình làm vì Hoắc Miên là sai… Hơn nữa anh cũng không đối xử tệ với ba mẹ hay bất hiếu gì cả... Chỉ là quan hệ giữa họ hơi căng thẳng mà thôi…
Ba anh đã hiểu Hoắc Miên, cũng đã chấp nhận cô rồi, cho nên để bảo vệ tập đoàn khỏi những tin xấu, hôm nay Tần Dụ Dân đã lên máy bay rời khỏi thành phố để đi Mỹ rồi.