Cuối cùng Hoắc Miên không nhịn nổi nữa, cười nói: "Ha ha ha… Anh cũng có lúc hoảng sợ cơ à, em còn tưởng anh lúc nào cũng ra vẻ kiêu ngạo, cái gì cũng không sợ chứ."
"Thật hay giả vậy?" Tần Sở cảm thấy mình không có ấn tượng gì về chuyện chạy trần truồng.
"Tất nhiên là giả rồi, anh là chồng em… Sao em có thể để cho người khác nhìn thấy cơ thể của anh chứ? Nhưng em xin trân trọng thông báo cho anh biết… Sau này anh uống ít rượu thôi… Không chỉ có mỗi em là uống say xong mất khống chế đâu."
"Vâng vâng, anh nhất định sẽ nghe lời vợ." Tần Sở cười khẽ, uống hết canh giải rượu.
Sau đó hai người cùng nhau xuống lầu ăn sáng…
"Cậu chủ, cô chủ… Người của công ty vừa đến đưa lễ phục, stylist cũng đã đến phòng hóa trang đợi hai người rồi đấy ạ."
"Tôi biết rồi." Hoắc Miên gật gật đầu.
Cơm nước xong xuôi, hai người bắt đầu thay quần áo và trang điểm, vì chín giờ sáng hôm nay là giờ đẹp… Cũng chính là giờ mở thảm đỏ của công ty.