"Ai bảo anh cố ý dọa tôi, nhỡ dọa chết tôi thì sao?"
"Rồi, rồi, tôi xin lỗi, được chưa?"
Hoắc Miên không buồn phản ứng lại anh ta, tiếp tục sửa sang lại tư liệu…
"Bác sĩ Hoắc, tôi muốn khám bệnh thật… Gần đây cổ tay phải tôi hơi đau."
"Vậy thì anh phải đến bệnh viện có khoa chỉnh hình chuyên nghiệp chứ, chỗ này là viện điều dưỡng, chủ yếu là để dưỡng bệnh đấy."
"Tôi biết mà, nhưng tôi quen em còn gì? Coi như nhờ vả nhau."
Thấy ánh mắt Tô Ngự khá chân thành, cuối cùng Hoắc Miên đành bất đắc dĩ đặt tài liệu trên tay xuống.
"Đi theo tôi."
Tô Ngự cười khẽ đứng dậy, đi sau lưng Hoắc Miên…
Dù sao thì Hoắc Miên cũng không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, cô dẫn Tô Ngự đến phòng của khoa chỉnh hình.
Cũng may là vẫn còn một bác sĩ của khoa chỉnh hình chưa đi ăn cơm, vẫn đang ở văn phòng.
"Bác sĩ Tôn, khám hộ bạn tôi với, anh ta nói tay phải hơi đau."
Mười phút sau.
Hai người ra khỏi phòng.