Bà Tần lập tức gọi lại cho báo đô thị phương Bắc, nhưng không ai nghe máy…
"Sao lại như vậy, dám bẻ cong sự thật, ngày mai tôi nhất định phải đến tòa soạn làm ầm lên mới được."
"Đủ lắm rồi đấy… Bà còn chê nhà mình chưa đủ mất mặt à? Gần đây con trai bận việc kỷ niệm ba mươi năm rồi, bà đừng có rước thêm phiền cho nó nữa." Tần Dụ Dân khuyên bảo.
"Thêm phiền cái gì chứ, tôi làm vậy là vì muốn tốt cho con trai… Mấy vị hoàng đế cổ đại mà bên cạnh có hồng nhan họa thủy thì chắc chắn giang sơn của họ không thể bền lâu được… Chẳng lẽ ông không thấy bây giờ con trai mình chính là hoàng đế, mà Hoắc Miên chính là hồng nhan họa thủy?"
"Tôi không thấy gì cả, cũng không thể hiểu nổi tư duy của bà."
Mấy trò hề của bà Tần không chỉ giày vò con trai mình, mà ngay cả chồng bà - Tần Dụ Dân cũng không thể nhịn nổi nữa rồi.
Ông tỏ thái độ không thể nào đồng ý nổi với cách làm của bà ta…
"Tôi không cần ông hiểu, ông không giúp tôi thì đừng có phản đối."