"Nó chưa nói đâu, anh tự đoán đấy."
"Vậy anh đoán cũng chuẩn đấy, Tổng giám đốc Hoắc." Hoắc Miên lạnh lùng cười khẽ.
"Em yên tâm đi, có vẻ như Hoắc Tư Dật có ám ảnh tâm lý với em rồi, không dám nói gì cả, hôm đó ông già hỏi nó thì nó trả lời là bị đập đầu, nhưng anh thấy không giống đập đầu mà rõ ràng là bị ai đó đánh. Mà tính tình Hoắc Tư Dật như vậy, bị đánh không dám lên tiếng thì có lẽ là còn có uẩn khúc gì đó… Nghe nói trước đấy nó từng làm khó Cảnh Chí Tân nên anh đoán chắc chắn là em đã ra tay."
"Anh biết cũng nhiều đấy." Hoắc Miên cực kỳ không thích cái kiểu không cần đoán cũng biết này của Hoắc Tư Khiêm.
Cứ như thể chuyện gì anh ta cũng biết, mọi thứ như đều nằm sẵn trong lòng bàn tay anh ta vậy…
"Anh đến để báo cho em biết một việc, thời gian tới đừng có tiếp cận Hoắc Tư Dật nữa."
"Vì anh định ra tay với cậu ta à?" Hoắc Miên hỏi lại.
"Thông minh." Hoắc Tư Khiêm yêu chiều dùng ngón tay gõ gõ đầu Hoắc Miên.