"Không oán, không hối." Tần Sở chỉ nói bốn chữ.
Trong nháy mắt, Hoắc Miên cảm thấy mình rơm rớm nước mắt…
Lời nói của Tần Sở sao mà khí phách, thế nhưng lại bướng bỉnh đến vậy.
Cho dù anh đặt cược tất cả hạnh phúc lên Hoắc Miên, cuối cùng có thua đi chăng nữa thì anh cũng không oán, không hối hận.
Rõ ràng là Hoắc Miên đang cực kỳ buồn ngủ, nhưng câu nói này của Tần Sở vẫn khiến cô rất cảm động.
Cô đặt nước đường đỏ xuống, đứng dậy ôm lấy cổ Tần Sở.
Ôm rất chặt, không nỡ buông ra…
"Vợ à, ngoan… nhân lúc nước đường đỏ còn nóng thì mau uống đi."
"Không, anh để cho em ôm một lúc đã." Hoắc Miên bướng bỉnh đáp.
Cuối cùng, hai người ôm nhau vài phút đồng hồ rồi Hoắc Miên mới lưu luyến buông tay ra.
Sau đó cô yên lặng uống hết cốc nước đường đỏ đầy tràn ngập tình yêu dưới cái nhìn soi mói của Tần Sở.
Hai người nằm trên giường, Hoắc Miên gối đầu lên tay Tần Sở…