"Cô ta nói gì?" Chu Linh Linh hơi bất ngờ.
"Cô ta nói… tớ làm vai chính cả đời rồi, còn cô ta thì làm vai phụ hạng ba cả đời rồi… Bây giờ, cô ta sắp kết hôn. Ngày hôn lễ, cô ta muốn được làm vai chính một lần, để tớ làm vai phụ một lần, kết thúc tất cả ân oán đã qua giữa hai người."
"Mẹ nó, cậu nghe không hiểu ý của cô ta sao? Cô ta cố ý bôi đen cậu, cậu có thân phận gì mà phải làm vai phụ cho cô ta? Đừng đi, mặc kệ cô ta đi!"
"Linh Linh, tớ muốn đi… Lưu Tư Dĩnh là một người sống thật. Cả đời cô ta chỉ có một ngày mặc váy cưới, làm người hạnh phúc mà thôi. Đây là yêu cầu duy nhất của cô ta, đối với tớ mà nói thì yêu cầu này là không khó, làm vai phụ cũng không sao cả." Hoắc Miên cười khẽ.
"Tần đại nhân, anh mau quản Hoắc Miên nhà anh đi, cậu ấy điên rồi…" Chu Linh Linh hét lên.
"Tôi tôn trọng quyết định của cô ấy." Từ trước đến giờ, Tần Sở chưa từng làm khó Hoắc Miên, lần nào anh cũng tôn trọng ý kiến của cô.