"À, không phải là mang thai."
Hoắc Miên không ngờ Tần Sở lại nghĩ đến vấn đề này… Xem ra, anh cũng nôn nóng muốn có em bé rồi, tuy rằng anh không hề nói.
"Vậy là tin tốt gì?" Trong Wechat truyền đến tiếng nói dễ nghe của Tần Sở.
"Hôm nay, viện trưởng Ngô dẫn nhiều người đến khu điều dưỡng phía Nam họp, mục đích là… đề cử cho em thi lên bác sĩ."
"Vậy còn em? Em nghĩ sao?" Tần Sở chỉ suy xét đến suy nghĩ của Hoắc Miên.
"Nói thật thì em muốn thi."
"Vậy thì tốt, em cứ thi thôi, anh mãi mãi ủng hộ quyết định của em." Giọng điệu của Tần Sở ẩn chứa sự vui vẻ.
Thật ra vợ anh không nên làm y tá, cô làm y tá thật sự là đã lãng phí nhân tài rồi.
"Nhưng… em còn chưa suy nghĩ xong là em có thể làm được hay không."
"Em không cần suy nghĩ. Em chắc chắn có thể làm được."
"Ha ha... anh tin tưởng em đến vậy sao?"
"Đương nhiên rồi." Tần đại nhân trả lời một cách kiêu ngạo.