"Đúng vậy, chỉ cần thông qua một cuộc kiểm tra chính quy thì cô có thể lấy được bằng bác sĩ, sau này không cần phải chịu tai tiếng khi khám bệnh cứu người nữa. Tôi biết cô làm người khiêm tốn, không muốn gây ra phiền phức. Thế nhưng, tôi hy vọng lần này cô có thể quyết định một cách cẩn thận. Khu điều dưỡng phía Nam chúng ta cũng cần có bác sĩ, mà bản thân cô thì có giá trị lớn hơn nữa, sao cô lại không thể hiện giá trị của mình chứ? Thanh niên ấy mà, cần phải có ước mơ. Tôi tin tưởng, với tư chất của cô, cô sẽ trở thành một vị bác sĩ ưu tú nhất."
Viện trưởng Ngô nói xong, mấy bác sĩ khác đều phụ họa rối rít.
Trưởng khoa Lý khoa nội thần kinh nói: "Hoắc Miên, chúng tôi ủng hộ cô, hy vọng cô cũng tôn trọng bản thân mình."
"Trưởng khoa Lý… tôi sợ tôi không làm được…" Đôi mắt Hoắc Miên ngấn nước.
Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày có nhiều người như vậy suy nghĩ cho sự nghiệp y học của cô.