"Quãng đời còn lại, mong em chỉ bảo."
Ngụy Liêu chỉ nói tám chữ, nhưng lại khiến cả hội trường rung động…
Tưởng Tiểu Vi là người kiêu ngạo, lại còn rất nóng tính, nhưng hôm nay lại bật khóc chỉ vì một câu của Ngụy Liêu.
Anh ta không lẻo mép hứa hẹn những lời văn hoa giống như những người đàn ông khác, cũng chẳng nói mấy câu sáo rỗng kiểu răng long đầu bạc.
Mà chỉ nói đơn giản một câu: "Quãng đời còn lại, mong em chỉ bảo..."
Lại bao gồm rất nhiều, rất nhiều thứ…
"Tin em đi, em sẽ không để anh phải thất vọng..." Tưởng Tiểu Vi vừa cười vừa rưng rưng nói câu này.
Cả hội trường vỗ tay như sấm…
Hoắc Miên ra sức vỗ tay, cuối cùng lại động vào miệng vết thương...
"Ái… Đau quá."
"Em nhẹ nhàng thôi, người ta đính hôn mà em kích động cái gì chứ?" Tô Ngự cũng thấy rất bất đắc dĩ.
Thấy Hoắc Miên đau, trong lòng anh ta cũng đau theo, nhưng ngoài miệng lại phải nói mấy câu cay độc.